cangacmai.com
Cà phê với tôi là,  Tổng quan về cà phê

Thưởng thức cuộc sống như thưởng thức một ly cà phê

Cuộc sống như một ly cà phê

Thưởng thức cuộc sống, như thưởng thức một ly cà phê

Đó là một ngày cuối tháng 9, nắng thu ấm áp, gió mơn man mát trong, khe khẽ rùng mình. Bước vào quán cà phê quen và tôi gọi ly V60 nóng như thường lệ. Ngồi ở chiếc bàn hai ghế bên ô cửa, nhưng vẫn như cũ, chỉ có một người ngồi. Chờ cà phê mang ra tôi tranh thủ ghi lại đôi điều vào cuốn sổ nhỏ mang theo:

“Tôi mong mình sẽ sống như việc thưởng thức một ly cà phê. Thưởng cà từng chút, cảm nhận vị đắng, vị chua, vị mặn và ngọt hậu. Còn hương thơm thì thoang thoảng khắp vòm họng rồi xực lên mũi, lưu luyến…”

Dù không phân biệt đối xử giữa các ly cà phê, nhưng nếu được lựa chọn để mà tận hưởng những ngày này, tôi luôn chọn cho mình một ly V60. Khi cầm ly cà trên tay, chẳng khi nào có thể uống được ngay mà còn phải mân mê một hồi. Tưởng tượng cách bạn barista đổ những hạt cà từ lọ ra lộp độp, máy xay bắt đầu hoạt động phá tan cấu trúc của mỗi hạt cà phê, bừng lên hương thơm phức. Cà phê bắt đầu được pha tỉ mỉ, từ tráng dụng cụ rồi cho bột vào phễu lọc, nước xối qua ướt đẫm, bọt khí nổi lên-vỡ tan, đánh thức đủ mùi hương bay lên.

  • Thưởng thức cà phê, với tôi là thưởng thức một hành trình, ví như một đoạn nhỏ kể trên.

Ly cà V60 của tôi, trong veo thanh khiết, hương vị tự nhiên. Tôi thích mọi thứ thuộc về lẽ tự nhiên của nó. Như ly cà này, chẳng cần thêm đường hay sữa. Nó có chút nhấn nhá đắng, có đó một chút chua, đôi khi là the the và thêm chút đậm đà, sau cùng luôn là vị ngọt hậu dịu nhẹ. Càng nhấm nháp, càng ngọt sâu. Hương cà phê, thoang thoảng vấn vương và thơm lành.

Nói về thưởng thức cà phê, tôi chưa đủ tinh tế để nói chính xác và đủ đầy hương vị của nó. Người ta có thể nhận ra à đây là vị chua của cam, vị the the của vỏ chanh, hay chút mùi hương của hoa hồng, hoa lavender… Trời đất! Tôi ngưỡng mộ biết mấy những ai đủ tinh tế và học hỏi sâu mà nhận ra những điều lý thú đó!

  • Thưởng cuộc sống, với tôi, cũng là tận hưởng hành trình của mình.

Cuộc sống của tôi, tôi chủ động lùi về chọn cho mình một đời bình dị nhẹ nhàng. Và cứ đón nhận mọi chuyện xảy ra theo lẽ tự nhiên. Phần vì, tôi hiểu mình chẳng đủ cá tính và can đảm để chọn một lối khác biệt đột phá, gây dựng những điều lớn lao thú vị. Tôi thích như khi này, vui vẻ và sống đời rất-bình-thường.

“Dù cuộc sống có thế nào, chỉ mong em luôn như lúc này.” – Có một người luôn nói tôi như thế. Trong tâm thế luôn sẵn sàng đón nhận, tôi chẳng còn phán xét “tại sao mình lại trải qua điều này”. Không hẳn vì đạt đến độ nhận thức nào đó xa vời vợi. Đơn giản, là dù chuyện có đau đớn đến mấy, tôi luôn cảm thấy vì nó nên xảy đến, tôi vẫn sẽ khóc cho thỏa lòng, vẫn sẽ ủ rũ trong giây phút nào đó. Nhưng khi đó, chính xác thì quán chiếu lại bên trong mình, xem chuyện đó, đã tác động ra sao? Là bài học thức tỉnh, hoặc là cơ may để tôi trở nên can đảm hơn.

Càng nhâm nhi thưởng thức, tôi càng thấy cuộc sống nhiều hương vị. Càng rộng mở ngắm nhìn, càng nhận về nhiều trải nghiệm quý giá. Và sau mỗi chuyện xảy đến, dù vui dù buồn, tôi càng thấy cuộc đời mình thênh thang, bình an và ngọt lành biết mấy.

Cũng như thưởng thức cà phê, tôi hiểu mình chưa đủ trải nghiệm và sống đủ sâu để thấu hết giá trị trên đời này. Thi thoảng tôi lại trầm trồ ngưỡng mộ một ai đó, đôi khi là một bài viết, đôi khi là một việc làm, đôi khi là một dự án đầy tâm huyết…Nếu thưởng thức cà phê chính là từ từ cảm nhận, thì thưởng thức cuộc sống là chầm chậm quan sát. Khi đủ sâu, càng vỡ lẽ được nhiều.

  • Tôi, vẫn đang trên hành trình sống chậm hơn chút để cảm nhận sâu sắc đủ đầy hơn!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.